ĐT Đức đã gây ấn tượng mạnh với lối chơi tấn công đẹp mắt trên hành trình đến trận bán kết ở World Cup kỳ này. Nhưng chỉ 6 năm trước, ĐT Đức cũng ở vị thế như Tam Sư mùa hè này, trở về nhà khi giải đấu còn chưa kết thúc và hoang mang không biết tương lai sẽ về đâu.
Đức đã phải tổng đại tu lại sau thảm họa ở EURO 2004 tại Bồ Đào Nha. Chúng tôi không thắng nổi một trận nào và không qua được vòng bảng. Tôi được trao cơ hội quyết định hướng đi của Mannschaft khi được mời vào vị trí HLV trưởng ĐT Đức mùa hè năm đó, và Joachim Loew – đương kim HLV – là trợ lý của tôi.
Jogi và tôi bắt đầu quá trình tái thiết bằng cách cố gắng mang lại cho ĐTQG một danh phận mới. Cuối cùng, chúng tôi quyết định chọn xu hướng tấn công, thực hiện những đường chuyền cực nhanh từ tuyến dưới lên tuyến trên bằng một thứ bóng đá đầy bùng nổ.
Từ đó, chúng tôi tạo ra phong cách chơi của ĐT Đức tại Nam Phi năm nay, một bài thuốc giúp họ có thể đứng vững và tồn tại tới giờ này. Từ 2004, chúng tôi đã có mặt tại 2 trận bán kết World Cup và một trận chung kết EURO.
Liệu ĐT Anh có thể phục hồi sau màn trình diễn nhạt nhòa ở Nam Phi nhanh như Đức đã làm 6 năm trước không? Có, nhưng họ không thể chỉ đơn giản copy bài của chúng tôi và hi vọng điều đó sẽ lại thành công với mình được.
Mọi quốc gia đều có nền văn hóa và môi trường riêng, cũng như đặc trưng của nền bóng đá. ĐT Anh phải tự phát triển tầm nhìn của mình và tự quyết định lối chơi. Theo kinh nghiệm cá nhân, việc phát triển tầm nhìn không phải một quá trình dễ dàng. Và người Anh cần biết rằng họ sẽ thu lại một số kết quả không như ý trong quá trình thực hiện hóa tầm nhìn của mình.
ĐT Anh cũng cần sự trợ giúp từ Premier League. Mỗi HLV CLB đều có lý lẽ riêng của mình, nhưng tôi đã làm việc với tất cả HLV ở Bundesliga để cố gắng cùng nhau xây dựng chung một nguyên lý. Ở Anh có rất nhiều cầu thủ và cả HLV ngoại, nhưng đó không phải là điều quan trọng. Đơn giản là bạn cần giải thích cho họ về lối chơi mà mình muốn phát triển, và phải hết sức kiên nhẫn để thuyết phục một số người khó tính.
Khi tôi và Jogi tiếp quản ĐT Đức, chúng tôi công bố rộng rãi kế hoạch của mình, nói rõ rằng chúng tôi sẽ tái thiết lại bắt đầu từ điểm cực đáy.
Liên đoàn bóng đá Đức (DFB) đã ủng hộ chúng tôi bằng cách gây áp lực với các đội đang chơi tại giải Bundesliga I và II, yêu cầu họ xây dựng các chương trình huấn luyện bài bản và đảm bảo cơ hội phát triển cho các tài năng trẻ.
Vẫn còn một điều nữa cần quyết định là lối chơi của ĐT Đức. Để làm điều này, chúng tôi đặt câu hỏi cho tất cả những ai có thể hỏi.
Chúng tôi tổ chức các buổi hội thảo với các HLV và cầu thủ Đức, nhờ họ ghi vào giấy 3 điều: họ muốn chơi bóng như thế nào, họ muốn thế giới sẽ nhìn lối chơi của mình như thế nào và công chúng Đức muốn thấy đội bóng của mình chơi thơi phong cách nào.
Một khi đã có câu trả lời cho 3 vấn đề đó, chúng tôi nghĩ đã đến lúc mình vạch ra tiến trình làm việc và từ đó chọn ra phương pháp huấn luyện cũng như chiến thuật. Cuối cùng, chúng tôi quyết định đưa ra 10 tới 12 điểm chính trong cam kết của mình cho ĐT. Sau đó chúng tôi công bố rằng mình sẽ chơi bóng theo lối tốc độ, tấn công và tiên phong.
Người Đức không thích cụm từ cuối cùng, bởi thực sự thì họ không hiểu “tiên phong” nghĩa là gì. Chúng tôi giải thích đơn giản rằng đội bóng sẽ không để lối chơi của đối thủ cuốn theo, chúng tôi sẽ chơi theo đúng phong cách của mình.
Sau khi đã làm xong từng đó việc, chúng tôi lên giáo án cho bóng đá Đức và trình bày trước hội đồng của Bundesliga và DFB. Ở thời điểm đó, tôi nói rõ rằng mình không có đủ thời gian để thực hiện toàn bộ chiến lược của mình, vì chỉ còn 2 năm để chuẩn bị cho World Cup. Tôi chỉ yêu cầu đội U21 Đức áp dụng toàn bộ giáo án của tôi.
Tôi giới thiệu đồng đội cũ của mình, Dieter Eilts, về dẫn dắt đội U21, và nói rằng họ phải chơi theo đúng lối chơi của các đàn anh, bởi họ chính là thế hệ kế cận tiếp quản những vị trí đó.
Tôi hiểu rằng đây là một kế hoạch dài hơi, nhưng cũng có thể đánh giá sự hiệu quả của nó qua thành công chúng tôi có được tại World Cup 2006.
Ban đầu, rất nhiều báo đài đã phản ứng tiêu cực. Mọi người đồng ý rằng bóng đá Đức cần thay đổi sau năm 2004, nhưng lại không ai muốn thực hiện theo kế hoạch của chúng tôi. Ví dụ như chúng tôi nói với các CLB và HLV ở Bundesliga rằng cầu thủ của họ cần phải được đào tạo sao cho phù hợp với lối bóng đá mà chúng tôi sẽ phát triển. Điều đó đồng nghĩa với việc cứ 3 tháng một lần, họ phải tiến hành bài kiểm tra thể lực của chúng tôi. Một số CLB không hài lòng, bởi tôi có thể chứng minh rằng họ đang đào tạo không đúng cách.
Trong 2 năm tại vị, tôi đã nhiều lần bị nghi ngờ về khả năng cầm quân của mình, và khi chúng tôi thua Italy 4-1 trong một trận giao hữu 3 tháng trước thềm World Cup 2006, ai cũng muốn xin tôi tí huyết. Nhưng 3 tuần sau, chúng tôi thắng Mỹ 4-1. Trận thắng đó đã cứu lại chiếc ghế HLV cho tôi, và trao cả cơ hội dẫn dắt ĐTQG ở World Cup, bởi DFB đã sẵn sàng cho một cuộc đổi mới.
Thực sự thì DFB muốn thực hiện một cách thận trọng chứ không chơi kiểu cách mạng lật đổ chính quyền sau 1 đêm. Nhưng tôi đã kiên nhẫn thuyết phục họ rằng đó là cách tôi muốn các cầu thủ chơi, tôi chưa thể đảm bảo các học trò có thể thành thục từng đó thứ cho kỳ World Cup 2006, nhưng đây là cơ hội đáng để thử.
4 tuần trước khi giải đấu bắt đầu, chúng tôi quy tập các cầu thủ lại và giải thích về kế hoạch của chúng tôi. Họ đồng ý tập luyện theo giáo án và còn sẵn sàng thử các bài mới. Dần dần, họ tin tưởng vào hệ thống của chúng tôi. Đây là điều tối quan trọng, vì dù anh có làm công việc gì, thì anh cũng cần xác định vị trí của mình và cảm thấy hạnh phúc với điều đó.
Đúng, tôi đã cảm thấy hạnh phúc, bởi với cương vị là cựu tiền đạo, tôi thích lối chơi mà chúng tôi sẽ áp dụng. Tôi sẽ không bao giờ huấn luyện một đội bóng sẽ chỉ chơi thứ bóng đá phòng ngự. Tôi nghĩ rằng các cầu thủ cũng hiểu rằng tôi đang mạo hiểm với chính mình, bởi nếu mọi chuyện không đầu xuôi đuôi lọt thì DFB sẽ mời tôi đóng gói trở về California ngay.
Khi World Cup 2006 bắt đầu, chúng tôi đã chơi tốt và mọi người đều cảm nhận được điều gì đó đặc biệt sắp xảy ra.
Trong trận đấu thứ 2 ở vòng bảng, chúng tôi hạ Ba Lan bằng bàn thắng vào phút cuối cùng, cả dân tộc đã ủng hộ chúng tôi và nói: “Đúng. Đó mới là đội bóng của chúng ta, và chúng ta muốn họ chơi như thế”. Chúng tôi thua Italy ở bán kết, nhưng tôi vẫn hết sức tự hào.
Sau World Cup đó, tôi gần như kiệt sức sau 2 năm tập trung toàn sức lực để xô đổ bức tường tư duy cũ kỹ của bóng đá Đức. Tôi nói rõ với DFB rằng cần để Jogi tiếp quản vị trí của tôi và tiếp tục những gì chúng tôi vừa gây dựng.
Jogi đang tiếp tục phát triển lối chơi đó và đang gặt hái thành công. ĐT Đức đã mất tới 6 năm để làm quen với sự thay đổi mới, và giờ các cầu thủ đều hoàn toàn hài long.
Lối chơi của Đức có thể phù hợp với Anh vì giờ đây chúng tôi chơi khá giống với nhiều đội ở Premier League, chú trọng vào những pha tấn công nhanh.
Nhưng dù ĐT Anh có quyết định thế nào – chơi công hay thủ, chậm rãi hay tốc độ – thì mọi người cần phải hiểu và ủng hộ điều đó. Dù sao đi nữa, thì chính các cầu thủ, HLV và CLB mới là người sẽ giúp kế hoạch thành công.
Jurgen Klinsmann trả lời phỏng vấn của đài BBC từ Cape Town
No comments:
Post a Comment