Mourinho - Tại sao lại là " Người đặc biệt "
Kể từ khi Jose Mourinho huấn luyện Porto một cách trọn vẹn (mùa bóng 2002-2003, tức không tính mùa bóng 2001-2002 mà Mourinho chỉ cầm quân từ tháng 1), chưa bao giờ ông kết thúc mùa bóng mà không có danh hiệu. Ngoài Siêu Cúp châu Âu, Mourinho hiện đã có đủ mọi chức vô địch mà một CLB ở Bồ Đào Nha , Anh hoặc ở Ý có thể nhắm đến. Đi vào chi tiết cụ thể, Mourinho còn được biết đến với dáng vẻ và lời nói đầy kiêu ngạo. Nhưng bản chất của "nhân vật đặc biệt" chưa chắc đã đúng như những gì từng được khắc họa trên mặt báo. Loạt bài sau đây cung cấp thêm những chi tiết ít được nói đến để bạn đọc hiểu thêm về cựu HLV của Chelsea , Inter Milan .
Sẵn sàng ... bị đuổi
Một ngày nào đó, Mourinho phải huấn luyện ĐTQG Bồ Đào Nha, nhắm đến ngôi cao ở đấu trường World Cup hoặc EURO cho xứng với tầm vóc một HLV nổi tiếng thế giới? Hoặc ông sẽ chuyển sang một CLB vĩ đại cỡ Real Madrid hoặc Barcelona thay vì hài lòng với một Chelsea vốn chưa bao giờ biết đến vị ngọt ở Champions League ? Hay 1 CLB Inter Milan thường thường bậc trung của Ý . Báo chí suy luận như thế, và nếu những ai hâm mộ Mourinho nghĩ thế, thì cũng bình thường. Có lần, người ta hỏi Mourinho về dự định kế tiếp của ông sau Chelsea. Hóa ra, Mourinho không hề nghĩ đến một tương lai thành đạt hơn những gì hiện có. Hoặc nói đúng hơn, tương lai thành đạt không phải là điều đầu tiên mà Mourinho chờ đợi. Trong bóng đá cũng như trong cuộc sống, tương lai đầu tiên mà Mourinho chờ đợi chính là điều xấu nhất có thể xảy ra. "Đoán thế nào được, trong nghề huấn luyện bóng đá, kết cục đầu tiên mà tôi luôn sẵn sàng chờ đợi là khả năng bị sa thải". Như thể chưa yên tâm về độ tin cậy trong phát biểu của mình, Mourinho tiếp tục bộc bạch: "Tôi biết quá rõ những thăng trầm trong nghề này. Một ngày nào đó, tôi sẽ bị sa thải. Đó là kết cục hết sức bình thường".
Quả thật, Mourinho luôn sẵn sàng cho một tương lai như thế vì ấn tượng đau buồn của một HLV bị sa thải đã hằn sâu trong ký ức ông, chắc chắn không bao giờ phai. Chuyện xảy ra khi Mourinho còn là chú nhóc cỡ 9-10 tuổi, độ tuổi mà các cậu bé thường vẫn xem bố mình là thần tượng. Hồi ấy, Jose Manuel Mourinho Felix, hay nói ngắn gọn là "Mourinho bố" là một HLV bóng đá. Đội bóng của ông không thành công lắm, vừa thua một trận trong ngày 22 hoặc 23-12. Đúng vào ngày Giáng sinh năm ấy, và đúng lúc mọi thành viên trong gia đình quây quần trong bữa ăn trưa thì chuông điện thoại reo. Người ta công bố quyết định sa thải "Mourinho bố". Còn gì là Giáng sinh vui vẻ nữa? Cả nhà không ai nuốt nổi, dù chỉ một thìa súp. Bữa trưa hoành tráng trở nên vô vị. Từ dạo ấy, Mourinho biết rõ hơn thế nào là bóng đá, là cuộc sống. Ông kể chuyện này trong một cuộc phỏng vấn năm 2004, tức là lúc Chelsea vẫn chưa trở lại ngôi vô địch Anh và khái niệm về "người đặc biệt" Mourinho vẫn chưa ra đời. Đấy cũng là lúc cái tên Mourinho được khắp nơi bàn đến, vì ông vừa đưa Porto lên ngôi vô địch Champions League.
Với Mourinho, được tất cả hoặc chưa có gì đều là giá trị phù phiếm. Không lâu trước khi thành công vang dội ở Porto, Mourinho phải tự xách túi ra đi chỉ sau 9 trận cầm quân ở Benfica, hướng đến đội bóng bé xíu Uniao de Leiria. Cũng có người (tuy không nhiều) xếp Mourinho vào loại HLV thắng không kiêu, bại không nản. Mourinho luôn tự biết mình hay, dở thế nào. Nhưng Mourinho "trên mặt báo" lại khác. Khi bị Johan Cruyff chỉ trích về lối chơi tẻ nhạt, Mourinho đốp chát ngay: "Tôi đã vô địch từ Champions League đến Cúp UEFA, đến các giải VĐQG. Dĩ nhiên, tôi biết mình phải huấn luyện thế nào".
Đặc điểm phổ biến mà người ta biết về Mourinho vẫn là tính cao ngạo thường có nơi một HLV trẻ liên tục thành công. Mourinho có thực sự cao ngạo, cậy tài hay không, lại là điều không dễ kết luận. Chỉ biết chắc rằng, Mourinho biết rõ mình kém khi còn là cầu thủ. Khi đá trung vệ (chứ không phải thủ môn như báo chí từng đăng) cho CLB Rio Ave, Mourinho kém đến nỗi dù trung vệ chính thức Figuerado chấn thương ngay trước giờ bóng lăn, và dù "Mourinho bố" là HLV trưởng, ông vẫn không có cơ hội vào sân. Cũng nhờ biết mình là cầu thủ tồi, chắc chắn không thể ngóc lên bằng con đường này, Mourinho chuyển hướng sang nghề huấn luyện sớm hơn các cầu thủ khác khoảng 10-15 năm. Có nghĩa, thành công trong nghề huấn luyện của Mourinho xuất phát từ chỗ ông thấy rõ điểm yếu của mình, chứ không phải ông biết mình giỏi ra sao. Và một lần nữa, chúng ta lại thấy sự mâu thuẫn khi Mourinho cất cao lời khẳng định: "Tôi nghĩ, tôi là người đặc biệt". Đôi khi "Chúng ta thấy vậy chứ không phải vậy", nhất là trong thế giới bóng đá nhà nghề, nơi một câu nói giật gân cũng có thể đem lại khối hợp đồng quảng cáo! Cũng cần nói thêm: Mourinho thuộc mẫu "celebrity" ở BĐN không chỉ vì những thành công trong bóng đá, mà còn vì các hoạt động xã hội và những tuyên bố gây sốc của ông trên báo chí. Có thể xem hợp đồng với Samsung, American Express và nhiều hãng nổi tiếng khác là một thứ áp lực dẫn đến nhu cầu... phát biểu trên báo của Mourinho?
Cách cầm quân độc đáo
Ngày 24-4-2003, Porto gặp Lazio trong trận bán kết lượt đi Cúp UEFA (khi ấy, Mourinho là HLV trưởng Porto). Tỷ số đang là 4-1 nghiêng về phía Porto khi cầu thủ Castroman của Lazio chuẩn bị thực hiện nhanh một quả ném biên. Dĩ nhiên, ưu thế 4-1 gần như đồng nghĩa với chiến thắng. Nhưng nếu Lazio ghi thêm 1 bàn thì chiến thắng 4-2 trên sân nhà không thể bảo đảm chiếc vé dự trận chung kết cho Porto (Lazio chỉ cần thắng lại 2-0 ở lượt về - chuyện không khó). Thấy rõ hiểm họa cho khung thành Porto từ ý đồ ném biên nhanh của đối phương, Mourinho lao luôn từ ghế chỉ đạo ra đường biên để… truy cản Castroman! Dĩ nhiên, ông bị đuổi khỏi khu vực kỹ thuật và bị truất quyền chỉ đạo ở trận lượt về. Nhưng dù sao, Mourinho cũng đã phá hỏng một pha tấn công nguy hiểm của Lazio, và tỷ số 0-0 ở trận lượt về đã đưa Porto vào trận chung kết mà họ đã thắng.
Sau này, chúng ta nghe nhiều về chuyện Mourinho bị UEFA truất quyền chỉ đạo ở Champions League và ông phải điều khiển Chelsea từ xa. Nhưng các sự cố trong 2 trận bán kết Porto - Lazio nêu trên mới chính là đỉnh cao của “nghệ thuật” cầm quân mà Mourinho từng vận dụng. Ở trận lượt về Lazio - Porto năm ấy, Mourinho dùng ít nhất 4 thiết bị nhắn tin chuyên dụng. Hai chiếc được giao cho Andre Villas Boas và Lima Pereira, các trợ lý ngồi hai bên Mourinho trên khán đài; hai chiếc được giao cho các trợ lý ngồi ở khu kỹ thuật là Aloisio và Baltemar Brito.
Trước khi trận đấu diễn ra, Mourinho và 4 trợ lý ấy đã “tập huấn” thật kỹ để thông tin chỉ đạo từ Mourinho được truyền đến khu kỹ thuật ở mức độ nhanh nhất. Nhanh đến mức nào? Bạn hãy hình dung: Khi các cầu thủ trên sân lập hàng rào trong một pha sút phạt, mệnh lệnh của Mourinho được truyền xuống khu kỹ thuật, từ đó lại truyền đến tận cầu thủ trên sân để họ điều chỉnh, mà đối phương vẫn chưa kịp sút bóng!
Trong tình huống ấy, Mourinho chỉ đạo Derlei (tiền đạo thuần túy) đứng vào hàng rào, Helder Postiga bước ra ngoài. Ai cũng thấy rõ đấy là sự sắp xếp hợp lý, thậm chí quá đơn giản. Nhưng trong những tình huống căng thẳng thật sự, không phải ai cũng phản ứng nhanh và sáng suốt như Mourinho (nhanh chẳng kém quyết định tự mình… truy cản Castroman ở trận lượt đi). Nhiều người còn nhớ tình huống tồi tệ của đội tuyển Đức tại Euro 2000: libero kỳ cựu Lothar Matthaeus thay vì đứng ngoài chỉ huy hàng thủ lại bước vào hàng rào và chôn chân ở đấy, nhìn Oliver Kahn vào lưới nhặt bóng!
Mourinho chỉ đạo điều gì khác qua tin nhắn, trong trận Lazio - Porto năm ấy? Giữa hiệp 2, ông nhắn: “Đưa cầu thủ dự bị ra khởi động, nhắc toàn toàn đội tập trung”. Vài phút sau: “Thay cầu thủ đang khởi động”. Sau nữa: “Thay người, thay làm nhiều lần”. Có lúc, Mourinho nhắc Deco bớt chơi sáng tạo. Có lúc, ông nhắc hàng tiền vệ giữ bóng thay vì tổ chức tấn công. Gần cuối trận, ông bảo trợ lý ra hiệu trận đấu chỉ còn 5 phút (thật ra, khi ấy trận đấu còn đến 10 phút)…
Tóm lại, đấy đều là những chỉ đạo thiết thực và có phần làm đối phương mất tập trung. Nghe nói Mourinho sau này có viết sách (chưa xuất bản) về phương pháp huấn luyện rất khoa học của mình. Chẳng biết các bài bản huấn luyện có hệ thống của Mourinho hay đến mức nào, nhưng huyền thoại bóng đá Anh Brian Clough - trước khi qua đời, nói rằng ông rất khâm phục tính cách và các “tiểu tiết” nêu trên trong cách huấn luyện của Mourinho.
Chưa chắc Mourinho hiểu về chuyên môn bóng đá một cách thấu đáo hơn những Alex Ferguson hoặc Arsene Wenger. Tuy nhiên, như đã nói ở phần trước, hiểu rõ mình thua đối phương ở điểm nào cũng là chỗ hơn người. Hình như Mourinho thường khai thác tối đa những điều mà các HLV vĩ đại không quan tâm, thậm chí không làm. Khi còn là trợ lý cho Louis Van Gaal ở Barcelona, Mourinho đề xuất ý tưởng lạ: ông lên tận hàng ghế cao nhất trên khán đài để quan sát tổng thể trận đấu, từ đó báo cáo những gì mình quan sát được cho Van Gaal trong khu kỹ thuật. Đánh vào tâm lý cầu thủ là một chiêu khác thường được Mourinho vận dụng. Trong ngày đầu huấn luyện CLB nhỏ Uniao de Leiria, Mourinho nói với các cầu thủ: “Tôi biết sẽ có một ngày tôi được cầm quân ở một đội bóng lớn. Nếu các cậu giúp tôi đạt được mục tiêu ấy, tôi sẽ kéo theo các cậu đến đội bóng lớn”. Quả nhiên, không lâu sau đó, Mourinho đã gia nhập Porto và ông kéo theo Nuno Valente, Derlei, Paulo Ferreira, Tiago.
Sự thật, Mourinho là người cao ngạo hay khiêm tốn? Sôi nổi hay trầm tĩnh? Ông thật sự là HLV xuất sắc hay chỉ... khôn vặt, ranh mãnh? Đấy đều là các câu hỏi khó trả lời, vì cuộc sống cả trong lẫn ngoài bóng đá của Mourinho đầy những mâu thuẫn, vì báo chí viết quá nhiều về ông, đôi khi theo những nhận định trái ngược nhau, cũng vì cuộc sống của Mourinho đã trải qua nhiều sóng gió ngay từ thuở ấu thơ, một cuộc sống không hề bình lặng như bao người khác.
Mourinho ngoài đời
Cái tên đầy đủ Jose Mario dos Santos Mourinho Felix của ông đến từ nhiều nguồn. Chữ "Jose" đến từ tên bố, Jose Manuel Mourinho Felix - một thủ môn có năng lực cỡ trung bình, sau này cũng chỉ là một đầu bếp khiêm tốn trên tàu du lịch. Khi bố Mourinho qua đời, ông để lại một gia sản chỉ ở mức tầm thường. Chữ "Mario" đến từ tên của cựu Chủ tịch CLB Vitoria Mario Ledo. Đây lại là một nhân vật giàu có, làm chủ một dây chuyền sản xuất đồ hộp nổi tiếng, có nhiều phần hùn trong kỹ nghệ điện ảnh, là cổ đông lớn đồng thời là thành viên sáng lập CLB Vitoria. Vì không có con nên Mario Ledo dự định để lại tài sản cho hai người cháu, Maria Julia và Mario Carrajola. Đấy chính là mẹ và cậu của Jose Mourinho. Tóm lại, cậu bé Jose Mourinho tuy có ông bố nghèo nhưng lại đứng trước tương lai đầy hứa hẹn về tài chính. Ở Bồ Đào Nha, đất nước vào loại nghèo nhất Tây Âu, không phải ai cũng có xe hơi riêng khi mới 18 tuổi như Mourinho.
Năm lên 11, Jose Mourinho gián tiếp chịu ảnh hưởng của một biến cố chính trị lớn. Phe cánh hữu mà Mario Ledo nương vào đấy để phát tài bị lật đổ trong một cuộc đảo chính của quân đội. Công nhân nổi dậy chiếm nhà máy đóng hộp Unitas của Ledo và bán đấu giá công khai. Thế là bỗng nhiên mẹ và cậu Mourinho mất hết phần lớn tài sản mà họ sẽ được thừa kế. Những gì còn lại chỉ là vài thứ bất động sản hoàn toàn thuộc sở hữu riêng. Bấy nhiêu dù sao cũng đủ để cậu bé Jose Mourinho lớn lên trong hoàn cảnh sung túc và có xe hơi riêng ngay khi đủ tuổi lấy bằng lái. Biến cố chính trị ảnh hưởng đến nguồn tài chính tương lai chưa phải là toàn bộ sóng gió mà Mourinho trải qua trong thời trẻ. Ông phải chứng kiến nỗi đau khi bố bị CLB sa thải ngay trong ngày Giáng sinh, sau này lại thấy bố mẹ ly dị. Đấy là chưa kể bệnh viêm ruột thừa, sau phát triển thành chứng viêm màng bụng khiến Mourinho từng bị mổ cấp cứu, với xác suất tử vong khá cao. Tất cả làm cho Mourinho sớm già trước tuổi. Ông suy nghĩ sâu sắc hơn bạn bè đồng trang lứa, vui hay buồn cũng không lộ ra nét mặt, thật trái ngược với những cảm xúc mà vài chục năm sau, thế giới bóng đá biết về Mourinho qua hình ảnh bên ngoài ,trong hoặc sau các trận đấu đỉnh cao.
Cuộc sống tình cảm của Mourinho cũng khá sâu lắng. Ông thành hôn với Matilde (thường gọi là thân mật là Tami) năm 1989, lúc 26 tuổi. Họ đã quen nhau gần chục năm trước, khi Mourinho mới 17 tuổi, còn Tami 14 tuổi. Cuộc hôn nhân này hiện vẫn bền vững. Báo chí có thể thường xuyên trích các phát biểu gây sốc, thậm chí lố lăng của Mourinho, chứ chưa bao giờ có một chi tiết nói lên rằng "người đặc biệt" cũng lăng nhăng như nhiều ngôi sao khác. Con gái đầu lòng của Mourinho cũng mang tên Matilde, còn con trai đầu là Jose Jr. Mourinho luôn mang theo bên mình hai vật "lấy hên" trước mọi trận đấu: tấm ảnh Laminate Matilde và một bức tượng Chúa Jesus. Đấy là những chi tiết được biết đến trước khi Mourinho trở thành HLV nổi tiếng thế giới. Sau này, Mourinho luôn tuyệt đối giữ kín mọi chi tiết liên quan đến đời tư. Ông cất mọi hình ảnh gia đình tại nhà của mẹ, để tránh khỏi sự săn lùng của báo chí.
Mourinho sẽ cố gắng đưa Real lên ngôi vô địch Champions League và Liga . Nếu được, đưa đội tuyển Bồ Đào Nha lên ngôi vô địch Euro hoặc World Cup? Về mặt nghề nghiệp, đấy luôn là khát vọng đáng trân trọng đối với bất cứ HLV đỉnh cao nào. Nhưng Mourinho có bị đè nén bởi những áp lực nặng nề ấy? Ông đã nhiều lần tâm sự với mẹ, và hãy nghe mẹ Mourinho nói thay con mình: "Với nó, bóng đá trước tiên vẫn chỉ là trò chơi. Lạy Chúa, tôi hạnh phúc vì điều này". Phần mình, Mourinho cũng đã nói về áp lực, tất nhiên là... đậm chất Mourinho: "Áp lực nào? Tôi chỉ thấy những người nghèo khổ, làm việc quần quật từ sáng đến tối để kiếm miếng ăn cho gia đình, là những người phải chịu áp lực. Không có áp lực nào trong trò chơi bóng đá !".
Mới đây vào ngày 20/02/2011 . Mourinho đã lập 1 kỳ tích không tiền , khoáng hậu : 9 năm cầm quân chưa hề thất bại trên sân nhà khi giúp Real Madrid thắng Levante 2-0 kể từ ngày thất bại trên sân nhà cuối cùng vào ngày 23/2/2002, khi ông cùng đội FC Porto thua Beira Mar (Bồ Đào Nha). Kể từ đó, Mourinho đã dẫn dắt Porto, Chelsea, Inter Milan và Real Madrid đi tới 123 trận thắng trong 148 trận bất bại liên tiếp .
Một kỳ tích mà không phải HLV nào cũng làm được . Ông xứng đáng được tôn vinh như những vị đại thần của bóng đá thế giới
Một số câu nói hay của Mourinho:
· “You have to win and especially, as I have, you have to win a trophy for the first time.”
· “The only thing that we cannot control is our supporters.”
· “The way I use to develop an aerobic condition is three against three, man to man, in a square 20 metres by 20.”
· “Especially when you play at home, you need a good atmosphere behind you.”
· “That was not a football score, it was a hockey score…in training I often play matches of three against three and when the score reaches 5-4 I send the players back to the dressing room, because they are not defending properly” – on the Tottenham vs Arsenal match, which ended 5-4 to Arsenal
· “In five years I have never had a match where my team has had less possession than the opponents.”
· “From here each practice, each game, each minute of your social life must centre on the aim of being champions” “First-teamer will not be a correct word. I need all of you. You need each other. We are a TEAM.” (in a letter sent to the players)
· “He knows everything about his players – what time they go to bed, what they eat, how long they train. Mourinho wants to control every aspect of their lives.” – Neto (Portuguese Journalist)
· “I believe that was the most significant day of his life. ‘The day he said to himself: I’m going to prove to my mother that I can make a living from football.” (After Mourinho quit just one day after he was enrolled in business school by his mother) – Neto (Portuguese Journalist)
Hồi đầu những năm 1990, khi còn làm trợ lý cho Sir Bobby Robson ở Porto, Jose Mourinho sở hữu một con chó săn khôn lắm. Dân săn bắn ở Bồ Đào Nha thường dùng giống chó săn bản địa nổi tiếng là Podengo, nhưng ông Mourinho lại dùng con Whippet có nguồn gốc Anh.
Vì theo lý giải của Mourinho, Whippet tuy không thể so sánh với Podengo về khoản mạnh mẽ và lì đòn nhưng ăn đứt Podengo ở điểm tốc độ. Chẳng thế mà, tại các trường đua chó ở Anh hay Australia, giới đua chó phải phong cho Whippet biệt danh “Mũi tên trên đường đua”.
Hồi đầu mùa, Jose luân phiên dùng Karim Benzema và Gonzalo Higuain. Nhưng kể từ nửa sau mùa giải, “Benzegol” thường xuyên đảm nhiệm vị trí mũi nhọn, còn “El Pipita” ngồi ghế dự bị. Trên thực tế, khả năng dứt điểm của Higuain hơn đứt Benzema, nhưng tiền đạo người Pháp lại vượt cây săn bàn Argentina về tốc độ.
Kỹ năng săn bàn càng đá càng lên, còn tốc độ thì không sao lên được, nên Benzema được trọng dụng. Quả thực, cách chọn tiền đạo săn bàn của Jose cũng hao hao như cách chọn chó săn của ông, mà tốc độ luôn được ưu tiên.
Một thành viên đội bóng người Tây Ban Nha hỏi lại: còn ông làm sao thế ? Tại sao đối với ông một số người lúc nào cũng được chú ý còn số khác thì không ? Tại sao lúc nào ông cũng nói về những người đó ? Tại sao lúc nào họ cũng được thi đấu ? Tại sao sai lầm của một số người thì không được tha thứ, còn của một số khác thì chẳng làm sao ?
- Đó là một phương pháp để kích thích các cầu thủ, Mourinho giải thích, theo tiết lộ của một người chứng kiến cuộc đôi co nói trên.
Khi nghe Mourinho giải thích rằng cách đối xử phân biệt nằm trong một phương pháp khoa học để kích thích, một số cầu thủ đã nói thẳng việc làm ngơ tới một nửa đội hình chẳng đem lại sự khích lệ nào cho đội bóng…Càng ngày càng có nhiều người cho rằng Mourinho đã ưu ái đối với một nhóm cầu thủ gồm Carvalho, Cristiano, Pepe, Di Maria, Coentrao, Ozil và Khedira, tất cả đều do Jorge Mendes, một người bạn thân của Mourinho, đưa về Bernabeu.
Biết rõ tình thế khó khăn của HLV, Chủ tịch Florentino Perez đã vào phòng thay đồ, ôm hôn Mourinho để bày tỏ sự ủng hộ đối với “người đặc biệt”.
"Joachim Loew luôn hướng dẫn tận tình các khái niệm chiến thuật mới cũng như giải thích cặn kẽ cho các cầu thủ hiểu được ý đồ mà ông muốn thực hiện trong trận đấu"Ballack
Granero: Real Madird sẵn sàng chết theo Mourinho
"Tôi luôn luôn cảm thấy mình quan trọng," Granero nói thêm.
"Cảm giác này không chỉ liên quan đến thời gian thời gian tôi được chơi bóng, một thực tế là khi bạn trở thành một phần của đội bóng, nó sẽ khiến bạn cảm thấy mình quan trọng."
"Tôi sẽ luôn chờ đợi, vào một lúc nào đó, tôi sẽ là cầu thủ quan trọng của đội bóng."
HLV Jose Mourinho của Chelsea cho rằng phương pháp huấn luyện của các HLV đội tuyển quốc gia đã gây ra chấn thương cho nhiều ngôi sao Premiership.
Không chút ngượng ngùng, HLV người Bồ Đào Nha tự đặt mình vào chiếc ghế HLV quốc gia để tìm kiếm phương cách thích hợp hóa giải tình trạng chấn thương hiện tại: “Sau những trận đấu quốc tế, thường xuyên có nhiều cầu thủ không chơi tốt ở CLB chỉ vì sút giảm thể lực và chấn thương. Tôi hứa là khi tôi nhận trọng trách ở đội tuyển quốc gia, tôi sẽ thống kê phương pháp quen thuộc của cầu thủ ở CLB và sẽ cố gắng điều chỉnh cách tập luyện cần thiết cho họ”.
Liên tục từ cuối tuần trước các cầu thủ Real Madrid phải căng sức trên nhiều mặt trận từ La Liga đến UEFA Champions League. Chính vì vậy, “người đặc biệt” đã thừa nhận các cầu thủ của ông đang quá mệt mỏi và cần thời gian để nghỉ ngơi:” Các cầu thủ đang tỏ ra mệt mỏi bởi những phương pháp huấn luyện hiên nay vẫn chưa phù hợp và tôi không có nhiều quyền thay đổi người. Tôi thường xuyên có thể xoay tua bốn đến năm cầu thủ trong đội hình mà tôi xây dựng sau nhiều năm làm việc. Tôi sẽ làm điều này với Real Madrid khi nào cảm thấy phù hơp. Chúng tôi sẽ ở một đẳng cấp khác vào tháng Hai nếu có thể tiếp tục lọt vào vòng đấu tiếp theo của Champions League. Khi ấy tôi bắt đầu sư dụng chiến thuật xoay tua, hiện tại tôi vẫn chưa muốn làm điều đó”.
Sự khác biệt giữa Real và Inter?
Rất khác nhau. Inter giống như một gia đình, có ít người hơn và cũng đơn giản hơn trong việc liên kết bộ máy, nhưng ở đây mọi thứ đều rất lớn. Chúng tôi có điều kiện để làm việc theo một mức độ lớn hơn cả về mặt kết cấu lẫn con người.
Ông thấy mình thích hợp hơn với bóng đá Anh, Ý hay Tây Ban Nha?
Mỗi giải đấu có đặc điểm riêng. Ở Ý các trận đấu thiên về chiến thuật nhiều hơn trong khi bóng đá Anh giàu cảm xúc, rất tốc độ và đôi khi rất căng thẳng. Bóng đá ở Tây Ban Nha lại là một sự pha trộn.
Tự tin vào bản thân
Khi mới đến Porto, ông tuyên bố: “Tôi cam đoan năm nay chúng ta sẽ vô địch”. Kết quả, Mourinho giúp Porto giành Siêu Cúp BĐN, cúp Liên đoàn BĐN và UEFA Cup ngay trong năm đầu tiên. Năm sau, ông cùng Porto chinh phục nốt Champions League. Cập bến Chelsea, Mourinho cũng “chào hàng” bằng phát biểu ngạo mạn nhưng rất tự tin: “Tôi đến đây để giúp Chelsea quên đi quá khứ 50 năm không vô địch Premiership”.
Chiêu khích tướng và thuật dùng người
Mourinho là bậc thầy trong nghệ thuật khích tướng. Dưới sự chỉ đạo của ông, Ibrahimovic bùng nổ dữ dội mùa 2008/09 với 29 bàn/46 trận, góp công lớn vào Scudetto của Inter. Hay mùa giải 2009/10, một loạt cầu thủ tưởng đã hết thời (Lucio, Sneijder) nhưng đã tỏa sáng rực rỡ cùng Mourinho. Milito cũng là ví dụ điển hình. Trong suốt 10 năm sự nghiệp, cầu thủ người Argentina chỉ là tiền đạo trung bình khá. Nhưng 1 năm làm việc cùng Mourinho, Milito vươn mình thành “sát thủ” hàng đầu châu Âu. Nói cách khác, Mourinho luôn biết cách giúp các cầu thủ phát huy hết năng lực.
“Tôi thích những cầu thủ ở ngoài 30 tuổi”
Đó chính là lời khẳng định của chiến lược gia Bồ Đào Nha khi được tờ nhật báo thể thao AS hỏi về kế hoạch chuyển nhượng của ông ở Bernabeu. Theo giải thích của cựu HLV Inter: “Tôi thích những cầu thủ sắp bước vào giai đoạn kết thúc sự nghiệp. Đó là những cầu thủ chất lượng, giàu kinh nghiệm nhưng giá lại không quá cao. Cả (Lampard và Gerrard) đều là những cầu thủ tài năng và vẫn còn đủ sức để thi đấu đỉnh cao thêm hai hoặc ba mùa bóng nữa”. Theo đó, “người đặc biệt” như muốn ám chỉ rằng sẽ chiêu mộ những cái tên đó.
Và chiến thắng với một bàn của Benzema!
Tất cả đều phải thừa nhận sự tiến bộ của cậu ấy, và cậu ấy tiến bộ là vì tôi, HLV của cậu ta, đã đòi hỏi rằng cậu ấy phải cư xử khác đi lúc tập luyện và cả khi thi đấu trên sân. Benzema tiến bộ là bởi cậu ấy nhận thức được rằng điều gì là tốt cho bản thân. Điều quan trọng là phải thật sự hòa mình vào cuộc chơi.
Benzema có quyền sai lầm không?
Có chứ. Cậu ta có quyền bỏ lỡ các cơ hội, nhưng không được phép đánh mất sự tập trung, tính chiến đấu, tham gia vào lối chơi của đội bóng, qua cách di chuyển có chiều sâu, qua phản ứng khi mất bóng... Tôi thích đối thoại với các cầu thủ và càng thích việc họ chủ động giải thích với tôi những nghi ngờ và sự khó xử của bản thân họ, như những gì Benzema đã từng trao đổi với tôi.
Rốt cục cậu ta đã trình bày gì với ông?
Nó gần như là một nỗi ám ảnh đối với cậu ấy: Benzema muốn trở thành một cầu thủ quan trọng của Real. Tôi đã bảo với cậu ấy rằng đừng làm cuộc sống của chúng ta trở nên phức tạp. Ok, anh có thể chơi không tốt lắm, nhưng quan trọng là anh đã ra sân. Có thể anh không đóng góp quá nhiều, nhưng vẫn là đóng góp, và đừng tự trói buộc sự phát triển của mình chỉ vì cái giá nhiều triệu euro của một vụ chuyển nhượng! Anh đã đến được đây, và sẽ nhận được những gì tương xứng với nỗ lực, sự kiên trì của anh. Tôi sẽ là người cung cấp mọi thứ. Thành hay bại là tùy ở anh. Không bơi được, thì chết đuối. Nhưng nếu chiến thằng được chính mình, bạn sẽ nhận ra rằng bản thân đang mạnh mẽ hơn.
Cuộc sống không bóng đá của ông thế nào?
Phần lớn thời gian của tôi là ở trên sân tập, nhưng sau khi rời khỏi trung tâm huấn luyện, tôi suy nghĩ rất ít về bóng đá. Cuộc sống của tôi là đưa các con đi học, và uống cà phê với vợ. Chúng tôi muốn một tổ ấm bình thường, một gia đình bình thường. Điều đó rất quan trọng đối với tôi. Tất nhiên, vấn đề trở nên phức tạp hơn khi bước ra khỏi ngôi nhà của bạn. Mọi người đều muốn can thiệp vào sự riêng tư của bạn.
Mourinho viết gì trong mảnh giấy gửi Pepe?
Chủ Nhật, 15/01/2012 15:55
Một trong những “bí ẩn” khiến nhiều khán giả thắc mắc nhất ở trận thắng 2-1 của Real Madrid trước Mallorca đêm qua là việc HLV Jose Mourinho đưa cho Pepe một mảnh giấy sau khi đội bóng của ông ghi được bàn thắng thứ hai. Vậy Mourinho đã viết gì trong mảnh giấy đó?
Phút 84 của trận đấu, ngay sau khi Jose Callejon ghi bàn thắng thứ hai cho đội khách, HLV Mourinho đã nhảy vào sân từ băng ghế huấn luyện và đưa cho trung vệ Pepe một mẩu giấy, trong đó chỉ thị Callejon lùi xuống để tạo thành hàng thủ 4 người.
Trước đó, ở phút 59, Mourinho đã thay liền một lúc hai cầu thủ khi Kaka và Coentrao được tung vào sân thay cho Marcelo và Arbeloa nhằm cải thiện khả năng tấn công. Kể từ lúc này, Real chỉ còn chơi với 3 hậu vệ Pepe, Ramos và Coentrao, và đó là lý do tại sao sau bàn thắng nâng tỷ số lên 2-1, Mourinho đã yêu cầu Callejon chơi hậu vệ phải.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn một mảnh giấy trong trường hợp chúng tôi ghi bàn thắng thứ hai bởi khi đó Real Madrid đang chơi mạo hiểm. Sau đó, Callejon đã lùi về chơi hậu vệ phải trong khi Benzema đá dạt phải để đảm bảo sự cân bằng”, Mourinho giải thích cho hành động của mình.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment